Nếu không phải là tất cả thì còn bên nhau làm gì, khi ngoài ta ra, người vẫn còn có một người khác bên cạnh. Người có quan tâm, có mảy may lo lắng khi ta bỗng nhiên biến mất? Người có nhớ nhung, sốt sắng kiếm tìm khi bỗng dung mất liên lạc với ta? Khi yêu, người ta thương xem nửa kia của mình là mọi thứ, là ưu tiên hàng đầu. Điều đó thật đơn giản để hiểu rằng ta sẽ tổn thương thế nào, chạnh lòng biết bao nhiều khi người kia lại chẳng đối xử với mình như vậy. Mối quan tâm của họ là một người khác không phải ta. Vậy sao ta phải tiếp tục cố gắng để chờ đợi thứ tình cảm không dành cho mình? Nếu không là tất cả của người ta, sao cứ phải dấn thân vào một cuộc tình không có kết quả?

Tình yêu làm con người ta mù quáng, bước sai đường. Mù quáng đủ rồi thì phải đứng lên một cách mạnh mẽ, phải bước ra khỏi bóng râm của sự lầm tưởng về tình yêu vĩ đại. Đừng mãi bấu víu thứ tình cảm không có kết quả, để chứng minh thực sự ngu ngốc, không biết bỏ cuộc. Ta chẳng cần phải cao thượng với người không xem trọng tấm lòng của mình. Cuộc sống này không có chuyện “tôi yêu anh thì anh cũng yêu tôi” vừa khéo như vậy được. Đôi khi, ta cứ ngỡ đó là tình yêu nhưng thật ra là không phải. Nếu không là tất cả thì cũng đừng hy vọng mình là gì cả, đừng bận tâm đến những người không đáng làm gì.

Hãy dành thời gian, công sức để yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đừng phí thời gian của mình với một người không có chút quan tâm nào tới ta cả. Người ta vốn đã không hề nghiêm túc, thì ta cũng không cớ gì mà phải gửi sự nghiêm túc vào những mối quan hệ như thế này. Ta không cần phải để bản thân mình chịu khổ sở vì một người không đáng, đừng tự mình đi tìm thứ cảm giác mơ hồ như có như không. Hãy dành cơ hội cho người thực sự muốn bên cạnh ta.

Hãy nhớ rằng, sống trên đời này, nếu không là tất cả thì cũng đừng là gì cả! Có những thứ không phải của mình, giữ lại cũng sẽ mất, giành giật cũng sẽ hư, càng ràng buộc, càng giữ chặt thì càng dễ mất. Vậy thì thôi hãy trả nó về đúng nơi của nó, còn ta hãy tìm kiếm nơi mà chính ta thuộc về.