Không có cái hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống, cũng không
có cái thiên đường nào chỉ toàn là hạnh phúc. Bởi ý niệm hạnh phúc
chỉ có khi con người biết cảm nhận khổ đau.

Thỏa mãn cảm xúc
Hạnh phúc luôn là niềm khao khát lớn nhất của con người. Tùy
vào hiểu biết của mỗi người qua từng xã hội và từng thời đại, mà
hạnh phúc được quan niệm một cách khác nhau. Những người cứ
gặp phải xui rủi triền miên, nên họ quả quyết rằng trên đời này làm gì
có hạnh phúc. Còn những người trẻ thì cứ mơ mộng hạnh phúc chắc
hẳn rất tuyệt diệu và tin rằng nó chỉ nằm ở cuối con đường mình
đang đi. Và hằng bao lớp người đã đi gần hết kiếp nhân sinh mà vẫn
đuổi theo hạnh phúc như trò chơi cút bắt: có khi tóm được nó thì nó
lại tan biến, có khi ngỡ mình tay trắng thì lại thấy nó chợt hiện về.
Mặc dù ai cũng mong muốn có hạnh phúc, nhưng khi được hỏi hạnh
phúc là gì thì phần lớn mọi người đều rất lúng túng. Họ định nghĩa
một cách rất mơ hồ, hoặc chỉ mỉm cười trong mặc cảm.
Chẳng phải ta cũng như bất kỳ người trẻ nào, đã từng cảm thấy
thật hạnh phúc khi cầm được mảnh bằng tốt nghiệp sau nhiều năm
vật lộn với đèn sách đó sao? Thế nhưng, liền sau đó ta lại than phiền
phải kiếm được việc làm có nhiều tiền, khiến bạn bè ai cũng nể phục
thì mới thật sự hạnh phúc. Rồi cái cảm giác hạnh phúc ấy không ở lại
bao lâu, ta lại nghĩ nếu không cưới được người mình yêu thì sao gọi là
hạnh phúc. Và chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ta lại trông đứng
trông ngồi có một đứa con, rồi thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa, đẹp
lòng hai họ. Những ngày tháng hạnh phúc ấy đến rồi đi vội vã, bây giờ
ta lại ao ước được dọn ra riêng, được sở hữu một căn hộ đắt tiền thì
mới gọi là hạnh phúc trọn vẹn. Rồi khi thấy bạn bè ai cũng chạy xe
đời mới, con của họ học những trường danh tiếng, chức vụ của họ
được nhiều người ngưỡng mộ, nên ta lại lo sợ nếu không theo kịp họ
thì hạnh phúc mình đang có cũng chỉ là tầm thường, chẳng đáng vào

đâu.
Ta cứ bỏ hình bắt bóng, đứng núi này trông núi nọ. Rốt cuộc, ta
chẳng biết hạnh phúc là gì cả. Tuy ta cảm nhận được hạnh phúc chính
là những cảm giác sung sướng, dễ chịu, thoải mái khi đạt được những
gì mình mong muốn, nhưng ta không lý giải được tại sao những cảm
giác ấy lại đến rồi đi quá vội vàng. Rồi ta cũng mặc kệ, chẳng buồn
tìm hiểu thêm. Ta cứ sống theo thói quen cũ, dốc hết năng lượng để
nắm bắt những thứ mà ta tin chắc nếu không có nó thì ta không thể
nào hạnh phúc được. Thật lạ, ta không biết được cái gì ngay trong
hiện tại có thể làm cho ta hạnh phúc, thì làm sao ta quả quyết những
gì trong tương lai có thể làm cho ta hạnh phúc? Hạnh phúc có phải là
vấn đề của thời gian hay không gian không? Hạnh phúc có cần hội đủ
những điều kiện tối ưu cho nó không? Chẳng lẽ những người không
có những điều kiện ấy thì họ không thể hạnh phúc sao?
Thật ra những điều kiện của hạnh phúc vẫn luôn có mặt, chỉ có
điều nó không còn hấp dẫn ta nữa thôi. Không phải do nó mất đi tính
hữu dụng mà do nhu cầu hưởng thụ của ta đã biến đổi, ta đã mau
chóng nhàm chán. Một phần là do bản năng hưởng thụ trong ta quá
lớn, một phần là do ta bị tác động sâu đậm bởi tâm thức xã hội. Đôi
khi, ta vất vả cả chục năm trời để sắm cho bằng được một món đồ quý
giá chỉ vì ta lo sợ nếu không có nó thì đời sống của mình sẽ không
được an toàn, hoặc chỉ vì ta muốn chứng tỏ cho mọi người biết mình
là ai, chứ ta có tận hưởng nó được bao nhiêu đâu. Mọi tranh đấu của
ta chung quy cũng chỉ để có thật nhiều tiện nghi vật chất và tiện nghi
tinh thần (danh dự), để thỏa mãn cảm xúc, phục vụ cho cái tôi ham
thích hưởng thụ không biết dừng của mình.
Nếu cho rằng hạnh phúc chính là cảm xúc được thỏa mãn khi
được hưởng thụ, thì ngay trong giây phút hiện tại này đây ta cũng
đang nắm trong tay vô số điều kiện mà nhờ có nó ta mới tồn tại một
cách vững vàng, vậy tại sao ta lại cho rằng mình chưa có hạnh phúc?
Một đôi mắt sáng để nhìn thấy cảnh vật và những người thân yêu,
một đôi chân khỏe mạnh có thể đi đến bất cứ nơi nào, một công việc
ổn định vừa mang lại thu nhập kinh tế vừa giúp ta thể hiện được tài
năng, một gia đình chan chứa tình thương giúp ta có điểm tựa vững
chắc, một vốn kiến thức đủ để ta mở rộng tầm nhìn ra thế giới bao la,
một tấm lòng bao dung để ta có thể gần gũi và chấp nhận được rất
nhiều người Đó không phải là điều kiện của hạnh phúc thì là gì?
Chỉ cần nhìn sâu một chút ta sẽ thấy mình đang sở hữu rất nhiều thứ,

nhiều hơn mình tưởng. Vì thế, đừng vì một vài điều chưa toại nguyện
mà ta vội than trời trách đất rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời.
Một kẻ khôn ngoan thì không cần chạy thục mạng đến tương lai
để tìm kiếm những thứ chỉ đem tới những cảm xúc nhất thời. Họ sẽ
dành ra nhiều thời gian và năng lượng để khơi dậy và giữ gìn những
giá trị hạnh phúc mình đang có. Không cần quá nhiều tiện nghi, chỉ
cần sống một cách bình an và vui vẻ là ta đã có hạnh phúc rồi. Ngay
khi đời sống chưa mấy ổn định, ta vẫn có thể hạnh phúc vì thấy mình
còn may mắn giữ được thân mạng này. Hãy nhìn một người đang
nằm hấp hối trong bệnh viện, một người đang cố ngoi lên từ trận
động đất, một người vừa suýt mất đi người thân trong gang tấc, thì ta
sẽ biết hạnh phúc là như thế nào. Hạnh phúc của họ rất đỗi bình
thường: đôi khi chỉ là một hơi thở, một nắm cơm hay một cái nhìn
nhau lần cuối. Cho nên, không có thứ hạnh phúc nào đặc biệt ở tương
lai đâu, ta đừng mất công tìm kiếm. Có chăng, nó cũng chỉ là những
trạng thái cảm xúc khác nhau mà thôi. Mà cảm xúc thì chỉ có nghiện
ngập chứ có bao giờ đủ!

Thỏa mãn ý chí
Khi hay tin người thân đang bị kẹt trong cơn bão tuyết, tuy đang
nằm trong nệm ấm chăn êm nhưng ta cũng không tài nào hạnh phúc
được. Bấy giờ, ta không cần cái cảm giác sung sướng ấy nữa. Chỉ cần
có mặt kịp thời để cứu giúp người thân, dù phải trải qua cái cảm giác
lạnh buốt trong bão tuyết thì ta cũng hài lòng. Cũng như những bậc
cha mẹ làm việc quần quật suốt ngày để kiếm tiền lo cho con ăn học
thành tài. Tuy phải chấp nhận sự mệt nhọc thể xác, nhưng họ vẫn
cảm thấy thật hạnh phúc vì đã làm tròn tâm nguyện. Cũng như những
người hoạt động chính trị chấp nhận hy sinh để đóng góp vào sự
nghiệp giải phóng dân tộc. Tuy bị khảo tra rất đau đớn nhưng họ vẫn
thấy tự hào vì đã thực hiện được lý tưởng. Thế nên, hạnh phúc không
chỉ là những cảm xúc dễ chịu, đôi khi ta phải hy sinh những cảm xúc
ấy để đổi lấy thứ hạnh phúc sâu sắc hơn: đó là thỏa mãn ý chí.
Mặc dù thỏa mãn ý chí vẫn còn đứng trên nền tảng phục vụ cái tôi
- thực hiện cho bằng được điều mình muốn làm - nhưng đó là sự
hưởng thụ rất tinh tế và phải để tâm sâu sắc lắm thì ta mới nhận ra.
Nó vượt qua những đòi hỏi tầm thường của thói quen, dốc hết bản

năng sinh tồn để chịu đựng, vận dụng tất cả những hiểu biết và kỹ
năng luyện tập để xử lý. Vì thế, phẩm chất của nó chắc chắn sẽ bền
vững hơn loại hạnh phúc chỉ đơn giản được tạo bằng những cơn cảm
xúc. Bởi bản chất của cảm xúc luôn biến đổi không ngừng theo tâm
thức và sự chi phối của những đối tượng xung quanh. Tức là, hạnh
phúc được thỏa mãn cảm xúc bị điều kiện hóa nhiều hơn hạnh phúc
khi được thỏa mãn ý chí.
Như vậy khi gặp hoàn cảnh khó khăn, đối đầu với những cảm giác
không mấy dễ chịu, thì ta đừng vội chống trả. Hãy ý thức là mình
đang thực hiện mục đích lớn lao, nên không thể đòi hỏi những tiện
nghi hưởng thụ tầm thường được. Nếu lỡ mức khó khăn của hoàn
cảnh lên tới đỉnh điểm, khiến cho cảm giác khó chịu biến thành khổ
đau, thì ta cũng đừng vội bỏ chạy. Chính cái khổ đau ấy sẽ giúp ta
nhận ra được giá trị của hạnh phúc. Cũng như đã từng bị đói, ta mới
biết cái quý giá của thức ăn; đã từng chịu cái giá rét của mùa đông, ta
mới mong đợi nắng ấm về; đã từng bị mất mát chia lìa, ta mới nâng
niu từng phút giây đoàn tụ; đã từng trải qua tai nạn thập tử nhất sinh,
ta mới yêu thương quá đỗi cuộc đời này. Cho nên ta đừng sợ khổ đau,
cũng đừng chia cắt rạch ròi giữa hạnh phúc và khổ đau, vì nếu không
có khổ đau thì ta sẽ không biết thế nào là hạnh phúc.
Nên nhớ, ngọc chỉ có trong đá và sen chỉ ở dưới bùn. Ngọc được
kết tinh từ sỏi đá, sen được kết tinh từ bùn nhơ. Không thể nào tìm
kiếm ngọc ở ngoài đá hay tìm kiếm sen ở ngoài bùn. Cũng vậy, không
có cái hạnh phúc nào từ trên trời rơi xuống, cũng không có cái thiên
đường nào chỉ toàn là hạnh phúc. Bởi ý niệm hạnh phúc chỉ có khi
con người biết cảm nhận khổ đau. Hạnh phúc không thể thiếu khổ
đau và cũng không thể tách rời với khổ đau. Vậy còn nơi nào tuyệt
diệu hơn cõi đời này, vì nó có cả hạnh phúc lẫn khổ đau!

Hạnh phúc chân thật
Hạnh phúc khi được sống chung với người mình yêu thương
thường không còn nguyên vẹn sau đôi ba năm. Hạnh phúc mua được
căn nhà như ý thường không kéo dài quá đôi ba tháng. Hạnh phúc
được thăng chức thường bị lãng quên ngay sau đôi ba tuần. Hạnh
phúc được khen ngợi thường tan thành mây khói chỉ sau đôi ba tiếng.
Rồi ta lại khát khao đi tìm và dễ dãi tin vào một đối tượng nào đó

trong tương lai sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền hơn. Hạnh phúc của ta
quả thật ngắn ngủi. Đôi khi ta phải mất rất nhiều thời gian và năng
lực để tạo dựng, nhưng rồi nó cứ bỏ mặc ta mà đi một cách tàn nhẫn.
Tại vì ta đã vay mượn những điều kiện bên ngoài, nhồi nặn chúng
thành những thứ để ta hưởng thụ, nên ta không làm chủ được nó là
phải. Ta biết rất rõ nguyên do nhưng không thể làm khác hơn, vì ta
không thể vượt qua nổi bóng tối tham lam quá lớn của chính mình.
Thật ra, hạnh phúc thỏa mãn cảm xúc hay hạnh phúc thỏa mãn ý
chí cũng đều xuất phát từ tâm của con người, chứ không phải do điều
kiện bên ngoài. Nhưng đó là những phần tâm lý cạn, chưa thấy được
giá trị sâu sắc bên trong của mình. Cái trạng thái tâm lý không muốn
tìm kiếm thêm điều gì và không cần phải loại bất cứ điều gì mới chính
là hạnh phúc chân thật. Nó bằng lòng và chấp nhận tất cả. Nó chân
thật vì nó được tạo ra từ sự bình an của chính lòng mình, chứ không
lệ thuộc vào những thuận cảnh bên ngoài. Chính vì thế mà người xưa
hay nói lạc phải đi liền với an - an lạc - thì mới bền vững. Một người
không có nhiều tiền, không có quyền lực, không được ai ngưỡng mộ,
nhưng lúc nào cũng có thể mỉm cười và tiếp xúc sâu sắc với những giá
trị mầu nhiệm trong thực tại, thì đó chẳng phải là mẫu người hạnh
phúc sao? Sống như thế mới thật sự là đáng sống!
Tâm tham cầu và tâm chống đối thì ai cũng có. Nhiều người trải
qua vài biến động lớn lao trong đời thì những năng lượng ấy đột
nhiên suy giảm. Nhưng phần lớn đều phải siêng năng luyện tập từng
ngày từng giờ thì mới chuyển hóa những thói quen lâu đời ấy. Thật
ra, những mong cầu hay chống đối cũng chỉ là những phản ứng phục
vụ cho cái tôi dại khờ của ta mà thôi. Chỉ cần ta nhận ra bản chất chân
thật của mình, luôn sống trong tỉnh thức để biết rõ mình đang làm gì
và với thái độ nào, tập buông bỏ dần những tham cầu và chống đối
không cần thiết. Nhờ đó cái tôi bé nhỏ này sẽ tan chảy vào vũ trụ, nó
sẽ vận hành đồng điệu với mọi người và vạn vật. Hạnh phúc trong ta
sẽ rộng mở đến vô cùng.
Có thể nói tâm ta như thế nào thì ta sẽ cảm nhận hạnh phúc như
thế ấy. Bởi hạnh phúc vốn luôn có sẵn trong tâm ta - ở đây và ngay
bây giờ.

Mỉm cười nhìn đóa hoa
Lòng nghi ngờ tan vỡ

Hạnh phúc ở đây rồi
Dại khờ tìm muôn thuở.